NGAM VE CUOC SONG CHUT NHE

Hiện tại là điều duy nhất tồn tại!
"Vậy sao không vui, không sống trọn, mà cứ trách móc cắn đắng nhau hoài…"
"Ai cũng có những mưu cầu riêng, nhưng sáu mươi năm cuộc đời trôi qua chớp mắt, ai biết ngộ đời sớm, biết tiếp nhận những bài học sớm, thì càng biết cách tận hưởng những khoảnh khắc của hiện tại. Tôi biết nhiều người hay giả bộ quên, họ cứ tưởng là họ sống hoài hay sao í, nên dư thời gian để buồn lo lắm. Năm nào người ta cũng đón hai ngày đặc biệt, nhưng một trong hai lại chẳng bao giờ được biết, đó là sinh nhật và ngày giỗ của chính mình. Tôi nhắc lại cho bạn nhớ nhé, bạn thức dậy mỗi sáng là gần cuộc chết hơn một ngày rồi. Rồi, nhắc thế thôi, chỉ nên nhớ rằng quá khứ thì không sửa được nữa, và tương lai thì không đoán được đâu, thành ra Hiện tại là thứ đáng trân trọng nhất, là thứ đáng tận hưởng nhất, trong bất kỳ hoàn cảnh nào.
Bạn đang đau khổ ư? Bạn đang yêu thương ư? Bạn đang tuyệt vọng ư? Hãy nắm lấy cảm giác này, vì rồi nó cũng qua, nhanh như một chiếc lá bay xuống vậy. Thế giới này không được tạo ra để dành cho đau khổ, đau khổ là ở trong chính mình! Vì vậy, nếu muốn biết sự tương quan giữa ta và thế giới, hãy đọc những thứ xung quanh để hiểu tiếng nói riêng của từng đồ vật, từng câu chuyện, từng điều đang diễn biến trước mắt. Tôi tin là mọi thứ đang cố gắng nói cho chúng ta những ý nghĩa gì đó.
Hãy tham gia vào thế giới, để sống không chỉ là tồn tại, tham gia vào xã hội, để làm nó tốt đẹp hơn dù một chút xíu thôi, chứ đừng đem bực dọc mà đổ vào nó. Vì vậy tôi tin vào cái phước chúng ta đang tạo cho nhau, ai cũng chửi dễ, xâu xé, vun vén ích kỷ, xét nét chính quyền, thì tạo ra nguồn năng lượng xấu, cái xấu nhân lên, chúng ta càng thấy mỏi mệt, chán nản cuộc sống. Thay vì vậy, hãy tìm niềm vui mỗi khoảnh khắc, hãy biết cảm thông, tôn trọng người khác, và hành động thay vì gõ phím nói năng. Xác thân này chỉ mượn tạm được mấy mươi năm để được hữu hình, hãy tận dụng sự tồn tại của mình để tìm hiểu, đóng góp và ghi dấu vào đời sống và dạo chơi ở chốn trần gian đó, trước khi trả lại nguồn và thành năng lượng vô hình! Vậy sao không vui, không sống trọn, mà cứ trách móc cắn đắng nhau hoài…"
(Sưu tầm)